Kỳ thực, giờ đây người ta chẳng còn trân trọng tìn h yêu nữa...
Đã qua rồi thời yêu "những dòng thư tay viết vội, những lời ngây ngô đầu môi", "chạm tay nhau một giây thôi là nhớ nhau cả đời". Thay vào đó, là là thời yêu bằng Facebook, Zalo và "chẳng nói chuyện gì với nhau", "ngồi bên nhau cầm điện thoại thật lâu".
Vậy các bạn đã hiểu tại sao thời nay các cặp đôi lại dễ chia tay đến thế chưa?
Cái gì càng dễ đến thì cũng ra đi dễ dàng
Để có tình yêu ở thời hiện đại, chỉ cần add friend, inbox nói chuyện chẳng mấy mà thay đổi trạng thái quan hệ sang "hẹn hò". Nhưng cũng dễ dàng chuyển sang "độc thân" chỉ đơn giản là không reply inbox. Một mối quan hệ chỉ dựa trên những thứ đơn giản, không sóng gió, không thử thách thì sự bền vững cũng bị hoài nghi.
Có khi hỏi lý do tại sao chia tay, có người còn bảo "thích thì bỏ thôi", "thích thì chia tay thôi". Có lẽ tôi là người cổ hủ, là người truyền thống nên những kiểu nói đùa giỡn như vậy tôi không thể du nhập được. Với tôi tình yêu là một cái gì đó thiêng liêng, đẹp đẽ nhất ở trên đời này. Một ai đó trong số các bạn sẽ mắng tôi là "hâm" là người "thế hệ cũ" nhưng có bao giờ các bạn thử hỏi có khi nào mình quên cách yêu một người rồi không, thứ tình cảm đang có có phải là tình yêu hay không vậy?.
Tôi dùng những câu hát của ca khúc đang làm đình làm đám trên mạng xã hội "Ông bà anh" của tác giả Lê Thiện Hiếu để mở đầu cho bài viết của mình. Bạn đang say sưa hát theo ca khúc đó vì giai điệu vui tươi, nhẹ nhàng, ca từ hay hay nhưng bạn hiểu được bao nhiêu lời bài hát.
Ông bà anh yêu nhau thời chưa có ti vi
Ông bà anh yêu nhau thời chưa có xe hơi
Ông thường đưa bà anh đi dạo quanh…trên con ngựa sắt Thống Nhất màu xanh
Ông bà anh đưa nhau đi khắp phố xa, bà ngồi trên gác-ba-ga chiếc xe đạp tróc sơn
Ông mua tặng bà anh một đóa hoa
Và đó là món quà đầu tiên
Ôi tình yêu!
Ngày xưa đẹp lắm con ơi!
Những dòng thư tay viết vội, những lời ngây ngô đầu môi
Và thời ấy.
Bình dị lắm con ơi!
Chạm tay nhau một giây thôi là nhớ nhau cả đời.
Và đó là lời ông nói với anh, Ông có một tình yêu tươi xanh
Và đó là lời ông nói với anh, Ông anh có một tình yêu xanh ngát xanh
Anh và em yêu nhau thời xe máy, ô tô
Anh và em yêu nhau thời facebook, zalo
Anh và em yêu nhau thời tay cầm oppo
Anh và em yêu nhau ngày tháng trôi mau
Vì:
Ta chẳng nói chuyện gì với nhau, ngồi bên nhau cầm điện thoại thật lâu
Và có nhiều lúc em giận dỗi khi anh chẳng muốn khoe em với thiên hạ hiếu kì
Ôi tình yêu!
Thời nay mệt quá ai ơi!
Giận nhau không nói một lời chỉ vì không rep inbox thôi
Và em ơi!
Thời nay mệt quá đi thôi!
Anh muốn tình yêu tuyệt vời như ông bà anh
Và em ơi em có hiểu lòng anh, anh muốn có một tình yêu xanh ngát xanh như ông bà anh.
Không phải chỉ là một sự so sánh của hai thế hệ về tình yêu, cách yêu mà đó là lời cảnh tỉnh cho kiểu yêu chóng vánh. Bây giờ bạn loay hoay đi tìm chính mình có khi còn chưa có câu trả lời, vì thế làm sao bạn có thể có một tình yêu đúng nghĩa?
Có bài viết Tại sao thời nay các cặp đôi lại dễ chia tay đến thế? chỉ ra những lý do như sau:
Chúng ta có thực sự đang tìm người để yêu?
Thực tế, ta chẳng đi tìm tình yêu. Chúng ta có xu hướng chỉ muốn tìm người để cùng trải qua những năm tháng tuổi trẻ để không bị cô đơn, đâu có phải tìm một người để gắn bó và tạo ra những kỷ niệm đẹp?
Mục đích chính của ta là tìm một cuộc sống không hề nhàm chán.
Vì còn nhiều thứ quan trọng hơn việc yêu đương
Người ta còn nhiều thứ phải lo hơn là kiên nhẫn cho một mối quan hệ. Ví như cơm áo gạo tiền, gánh nặng chạy đua với thời gian và bạn bè trang lứa quá lớn khiến con người chẳng còn thời gian để phiêu lưu tình ái nữa.
Tiếp, con người bây giờ ích kỷ hơn trước rất nhiều. Mỗi khi chúng ta làm cái gì, chúng ta ngay lập tức muốn được phần thưởng của chúng ngay. Lấy ví dụ, khi đăng cái gì lên mạng, chúng ta lại hồi hộp mong đợi phản ứng của người ta, hay số lượt thích, chia sẻ thế nào, hoặc cái ngành nghề mình chọn đem lại những gì. Theo lẽ dĩ nhiên, người ta cũng trông mong quá mức vào tình yêu.
Vì chúng ta thích add friend, thích những mối quan hệ mới
Thay vì dành một ngày bên người mình yêu, chúng ta lại thích dành một giờ cho hàng trăm con người trong friendlist Facebook. Chúng ta tự huyễn hoặc bản thân là những con người "hướng ngoại, thích giao tiếp". Chúng ta thích gặp gỡ, dăm ba câu xã giao với nhiều người, thay vì tìm hiểu, nói chuyện sâu với một người.
Cái gì chúng ta cũng muốn. Thật tham lam.
Chỉ nói chuyện trực tiếp khi điện thoại... hết pin
Thay vì gặp nhau và nói chuyện trực tiếp, giờ đây người ta chọn Facetime, Skype, Snapchat, Facebook. Kể cả khi đang ngồi cạnh nhau, khi điện thoại hết pin, chúng ta mới nói chuyện trực tiếp, có khi chỉ để hỏi xem ổ cắm điện ở đâu...
Kết quả là, chúng ta đã phải "chịu đựng" nhau quá nhiều, dần mất đi cái cảm giác háo hức gặp gỡ, lâu dần, chán nhau.
Đã qua cái thời người ta từ bỏ tất cả để yêu
Chúng ta là thế hệ tuân theo các quy tắc logic nhiều hơn là nguyện vọng bản thân. Đâu còn nhiều mối tình yêu như điên như dại. Lên máy bay đi cả nửa địa cầu chỉ để uống một tách cà phê với một người đặc biệt? Chỉ có trên phim. Yêu xa, xác định 90% là bỏ.
Chúng ta là thế hệ hèn nhát. Chúng ta sợ cảm giác yêu, sợ những điều ràng buộc, sợ vấp ngã, sợ tổn thương, sợ trái tim bị bóp nghẹt. Chúng ta không cho phép ai được bước vào vùng an toàn của bản thân, cũng như chẳng dám bước khỏi vòng tròn ấy để yêu si dại.
Cái mà bây giờ chúng ta làm là núp sau những bức tường mình tự xây lên, rình mò tình yêu và vụt bỏ chạy khi vừa tìm thấy nó. Chúng ta biện hộ rằng mình chưa sẵn sàng. Thực ra là vì chúng ta quá lý trí và quá tự vệ mà thôi.
Mà kỳ thực, giờ đây người ta chẳng còn trân trọng tình yêu nữa.
Quảng Tú (sưu tầm)